Đêm trắng! 5h mới xong bài vở. Định ngủ một tí nhưng lại thôi, bật máy di động và tản bộ vài vòng công viên. Độ này hay tắt điện thoại, bởi, thích lặng mình trong cõi ưu tư xa lắc, phiêu bồng nhưng không mộng mị. Thích đơn độc như voi giữa rừng già, hoặc thói quen ưa chìm đắm trong niềm hân hoan cô độc, giống như sự cô đơn nhưng không buồn tẻ…
Điện thoại rung, số lạ!
- Anh lại vẫn chưa ngủ à, đi ngắm Hiểu Mai chứ!?
- (cười) Vẫn nhớ cơ à, 10 năm rồi nhỉ! Ừ, cũng chừng ấy năm rồi, dường như anh quên mất. Nhưng… ở đâu nhỉ?
- Anh tự tìm tới nhé, em đợi! Trước 8h, nếu ánh nắng nhiều quá sẽ không còn tha thướt nữa.
- Ừ, ánh nắng nhiều quá, không còn tha thướt nữa!
*****
10 năm rồi, nơi đây, vẫn không mấy đổi thay. Trước hiên, Hiểu Mai dường như chẳng lớn tẹo nào, nhìn kĩ mới thấy những mấu sần sùi trên thân đen nhánh. Già! Nhưng hoa thì vẫn cứ là kiệt tác của tạo hoá.
Cứ mải ngắm những đoá hoa mai trắng muốt, lẩn khuất trong từng cành lộc nõn nà. Đẹp! Tinh khôi! Gió nhẹ lung lay. Ánh nắng lấp loá tựa hào quang chiếu rọi.
Và… phía trong, tiếng đàn tranh vang vọng bản Tình xưa nghĩa cũ. Bỗng dưng, cánh mai nhạt nhoà trước mắt. Người như lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng, lắng lòng. Xúc cảm cứ mơn trớn, điệu đà… và chìm nghỉm vào miền kí ức xa xăm…
- Đây là Nhất Chi Mai, loài mai quý hiếm, chỉ sống ở những nơi có mùa đông và giá lạnh. Nhất Chi Mai chậm lớn, gốc xù xì, thân đen óng, nụ màu đỏ, khi nở thì chuyển dần sang màu trắng với nhiều tầng cánh xếp vào nhau và cũng là lúc đẹp nhất, tàn thì lại chuyển dần về màu đỏ. Nhất Chi Mai không có quả, việc chiết giống cũng rất khó khăn. Nhưng nếu bén rễ đâm chồi được, thì sức sống rất mãnh liệt, phi thường. Dường như, tiết trời càng lạnh, thì lại càng có sức sống hơn, thật kì lạ!
- Sao anh biết và khẳng định nó là Nhất Chi Mai?
- Chỉ Nhất Chi Mai mới tái nở hoa vào tháng hai (al), sau khi tàn đợt nở đón xuân. Đúng lúc xuân tàn, thiên hạ đã hết hoa mai rồi, thì Nhất Chi Mai tái nở với những chồi lộc non tươi. Lần hai là chính vụ, còn lần đầu ví như Nhất Chi Mai nở để cổ vũ họ hàng hoa mai mà thôi. Có lẽ, đó là điều đặc biệt hơn cả, giống như tuyết rơi giữa mùa hè vậy…
- Thế anh có biết, sao lại gọi là Nhất Chi Mai?
- Anh không biết, nhưng không phải là "một cành mai", mà là tên của nó thế. Nhất Chi Mai đứng đầu các loài mai, cũng chính là loại được nhắc đến trong bộ tứ quý: mai, lan, trúc, cúc.
- Hoa Nhất Chi Mai có phải đẹp hơn các loài mai khác?
- Nó rất đẹp, nhưng điều đặc biệt hơn cả là màu sắc gắn với chu kì nở và tàn. Và bản thân Nhất Chi Mai đã đặc biệt hơn tất cả loại mai bình thường, nó như vừa họ đào, lại vừa họ mai thì phải.
- Anh yêu quý Nhất Chi Mai lắm à?
- Không, nhưng anh thấy nó lạ và đặc biệt!
- Anh hiểu mai.
- Chưa hẳn, còn mấy đặc điểm lí thú nữa mà anh chưa khám phá ra.
- Không. Em gọi anh là Hiểu Mai mà!
- !!!... Hay mình đặt tên cho nó là Hiểu Mai, để khỏi nhầm thành "một cành mai"!?
- Là quy ước của anh và em thôi nhé!
*****
Vẫn tiếng đàn tranh thánh thót, nhưng với bản Rặng tre trước gió! Và giật mình bởi tiếng cười thanh tú, giọng trầm ấm, "Hiểu Mai "chặn" lối vào hả anh?".
- Hiểu Mai là Hiểu Mai, anh là anh mà. Em khác nhiều quá đấy!
- Anh khen hay chê vậy?
- Cả hai.
- Vẫn giọng điệu ấy nhỉ. Mời anh vào, em pha Hồng Bào rồi đấy, chị em đang chờ!
- (cười và gật đầu) Ai chơi đàn vậy em?
- Tiên nữ.
- Thảo nào, chọc ghẹo nhiều hơn là sẻ chia.
- (cười lớn) Phục anh đấy, lưới của hai chị em không bắt được cá rồi.
- (cười) Cậu ở phe ai, hả?
- Cả hai.
- Giỏi!
*****
Hồng Bào thơm ngát. Chờ tiếng đàn dứt hồi vang vọng cuối cùng mới bước vào.
- Đón khách quý bằng pháp đình tra khảo, may mà có Hồng Bào trợ sức, không thì… (cười).
- Không thì đã khai ra, đúng không anh?
- Không phải khai ra, mà là đưa ra đáp án. Hiểu Mai và em vẫn lộng lẫy như xưa!
- Ánh mắt và kiểu nhìn của anh vẫn vậy, nếu anh ấy ở đây… không khéo, Hiểu Mai sẽ rụng hết.
- (cười) Trời sinh anh vậy, biết làm thế nào! Nhưng anh nhìn ai cũng thế đấy chứ.
- Đáp án của anh là gì?
- Cho em hay cho Hiểu Mai?
- Cả hai.
- Hiểu Mai là Hiểu Mai, anh là anh.
- Vẫn mơ hồ và lấp lửng vậy sao anh?
- Không. Mười năm trước, anh không trả lời rõ ràng được, vì chính anh không hiểu nổi. Còn bây giờ, anh đã thấy rõ. Nhưng cũng lại thấy rõ rằng, em không thể nào hiểu rõ được đáp án.
- Anh có đáp án từ khi nào?
- Vừa xong, lúc đang đứng ngắm Hiểu Mai và nghe em tấu đàn.
- Nghĩa là, anh nhận lời đến khi chưa có đáp án?
- Không hẳn vậy. Giống như anh đoan chắc rằng, khi đến thì sẽ có đáp án.
- Không có cách nào cho em hiểu, thật sao?
- Không có cách giúp em hiểu, nhưng có thể chỉ cho em thấy. Nếu em muốn thấy, thì mình cùng ra ngắm Hiểu Mai.
*****
Và... em ôm theo cây đàn tranh ra ngoài mái hiên. Nơi đó, mười năm trước, chúng ta cùng ngắm Hiểu Mai. Hiểu Mai vừa như là duyên cớ, vừa như là nhân chứngcủa những xúc cảm tình yêu thăng hoa. Cảm ơn em và Hiểu Mai!
Không biết có còn gặp lại...!!!
Nụ Nhất Chi Mai hé nở, (bắt đầu chuyển từ màu đỏ sang phớt hồng).
Nhất Chi Mai nở, màu hồng nhạt dần.
Hoa Nhất Chi Mai dần dần chuyển sang màu trắng.
Màu sắc chuyển từ trong ra ngoài, từ gốc cánh đến đỉnh.
Quá trình nở và chuyển màu hoàn tất.
Nhất Chi Mai lộng lẫy với màu trắng tinh khiết.
Nhất Chi Mai có hai loại là thế đơn và thế cổ thụ.
Hoa cũng có hai loại là đơn và kép (nhiều tầng cánh hoa ôm lấy nhau).
Hình ảnh sưu tầm.
Thích Nhất Chi Mai luôn rồi!
ReplyDelete