26.8.07

Gửi linh hồn em


Muộn mất rồi khi ta đến với em! Muộn mất rồi khi ta định nói với em vài lời! Chỉ vài lời thôi em ạ. Vài lời từ tình thương yêu vô bờ bến, vô điều kiện trong tâm khảm của ta.

Hơn 10 năm rong ruổi trên con đường tự đi tìm mình, một ngày ta chợt nhận ra, không tồn tại một con đường, một đích điểm cho điều ta cần tìm ở bất cứ nơi đâu, bất cứ sự vật hiện tượng nào và bất cứ ai khác ngoài ta.


Ta đến bên em, cơn gió lạc lối vô tình cuốn tung những bông may từ phía gò đất, bám đầy lên mình ta. Nặc nài, cầu xin, van lơn, níu kéo chi nữa em ơi! Ta đã trở về như lời hứa của ngày nào. Nhưng, em không còn hiện diện bằng hình hài ngày xưa nữa. Vĩnh biệt thế gian để rũ bỏ thống khổ chẳng phải phương cách và cũng chẳng thể nào thoát nổi. Ta không khóc, ta không đau như lúc phải xa em trước đây vì như thế sẽ khiến em thêm phần khổ ải.

Đã bao giờ ta có em đâu mà mất cơ chứ. Đã bao giờ ta xa em đâu mà tiếc than cơ chứ. Em có hiểu không, những lời ta nói với em bên nấm mồ rặt cỏ dại vào buổi chiều đầu thu, ngày ta trở về sau hơn 10 năm cách biệt?

Giờ, nếu em hỏi ta là ai, ta sẽ trả lời nhưng em vẫn sẽ không chấp nhận.

Giờ, nếu em hỏi, xa em rồi, anh có hạnh phúc không, ta sẽ trả lời như thế này:

Gã khờ thất thểu bước chân trên chặng đường vô định để hi vọng đến được cái nơi mà chứa đầy nất hạnh phúc, giống như một hòn đảo ngoài khơi xa kia vậy. Hắn yêu da diết một người, yêu đến chừng đánh đổi tất cả để có được người đó bên mình. Vắng người, hắn khổ đau hơn chốn địa ngục! Nhưng hắn không có cơ sở nào để bảo đảm rằng, hắn sẽ hạnh phúc mãi khi có người kề bên, và càng không có cơ sở bảo đảm cho người ta hạnh phúc như hắn mong muốn…

Hắn ra đi với lời hẹn ước mà lòng đau quặn thắt. Mỗi giây, mỗi phút đong đầy nhớ nhung. Mỗi thời, mỗi khắc chất ngất thương yêu. Trong nỗi đầy ải của cảm xúc, hắn bấu vào không biết bao nhiêu chiếc phao hòng vơi bớt thống khổ. Cũng có lúc những chiếc phao giúp hắn quên đi được nỗi khổ đó nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó mà thật khó thể miêu tả bằng từ ngữ, thật không thể chia sẻ với ai được. Thương người vô hạn!

Hắn tìm xem cái thiếu đó là cái gì. Quanh quẩn, quẩn quanh mãi. Cuối cùng, hắn thấy rõ, hắn không hạnh phúc được bởi chính không có nỗi buồn, nỗi nhớ, nỗi khát, nỗi thống khổ. Ngay khi ấy, hạnh phúc tràn ngập! Hắn biết rõ, hạnh phúc lớn nhất từ chính những chỗ khổ đau nhất chứ không ở nơi nào khác, không phải chạy trốn sự khổ đau là hạnh phúc, không phải cuồng nộ ở những nơi vui nhộn là hạnh phúc. Không xa xôi đâu cả, mà ngay trước mắt, ngay nơi những gì hắn bắt gặp và tương tác qua lại bằng tất cả sự nhận biết của các giác quan và suy nghĩ. Có điều, nhận ra được hay không mới là vấn đề.

Linh hồn bé bỏng đáng thương! Em hiểu không nào!?
Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket


Gửi linh hồn em
Phú Tuệ.


No comments :

Post a Comment

Định dạng nhanh toàn Blog

Bản quyền thuộc Người lính Việt,Blogger-@2014-Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024,tỉ lệ 100-125%.

Trang chủ | About Me | Chuyên trang video quân đội | Chuyên trang người lính với cộng đồng | Liên hệ