Lạy mẹ! Con ở xa, không kịp về bên linh xa tiễn thi hài mẹ nhập thổ, không kịp về tiễn linh hồn mẹ trở về chốn vĩnh hằng.
Hãy nghe con nói vài lời, mẹ nhé!
Nhân duyên với đời của mẹ đã hết rồi, việc gì làm được và chưa làm được, việc gì làm xong và chưa làm xong... xin mẹ hãy quên đi, xin mẹ đừng bận tâm gì nữa, đừng nghĩ suy gì hết. Quyên đi để vào chỗ im lặng tuyệt đối của tâm. Chỉ ở chỗ đó mẹ mới giúp được chính mình và những người mà mẹ yêu thương. Chỉ có cách đó thôi mẹ ạ. Nếu mẹ thương con cháu, nếu mẹ muốn con cháu mẹ hạnh phúc và bình yên, xin mẹ hãy làm như thế. Đó là phương cách duy nhất và hoàn hảo.
Dẫu không duyên với con gái yêu quý của mẹ nhưng dường như từ vài năm trước, từ khi gặp mẹ, con luôn thấy mình chính là rể của mẹ vậy. Mẹ yêu thương con hết mực, mẹ lo cho con chu đáo nhiều thứ.
Con không là rể của mẹ, lí do ư? Thưa mẹ, lúc đó, con không thể hiểu và nói bất kì điều gì biện giải cho quyết định của mình với mẹ hay tất cả những người xung quanh được. Lúc này, lí do chính là vì để con có cơ hội nhận biết và nói ra được sự thật mà ít ai biết, làm được ở cuộc đời này. Những lời ấy, con vừa thưa với mẹ xong, đó là những lời dẫn đường tới chân vĩnh hằng. Xin mẹ hãy lắng nghe và im lặng tuyệt đối, mẹ nhé.
Mẹ con mình sẽ gặp nhau, chung cùng một mái nhà như mẹ mong muốn, ước ao. Nhưng, mẹ phải nghe và làm như con vừa thưa với mẹ thì mới được. Mẹ nhớ thế.
Tạm biệt mẹ kính yêu!
Cung tiễn mẹ về chốn vĩnh hằng bình yên!
TP: HCM ngày, 26/09/2007
Phú Tuệ thành kính tri ân!

No comments :
Post a Comment