… “Về bến Ninh Kiều, thấy chàng đợi người yêu!”… một câu trong bài ca mượt mà… và thấm thoắt đã 10 năm! Hình như anh bắt đầu biết đến và yêu bài ca đó từ khi bận lòng với mối tình đầu của hai ta! Ừ! Anh vẫn nhớ buổi đầu gặp gỡ, “em xinh tươi trong chiếc áo bà ba…!” Và… mình yêu nhau lúc nào không hay…!
10 năm rồi em! Lời hẹn “nhất định anh sẽ ghé bến Ninh Kiều!” đã được thực hiện và ứng với lời tiên tri “chuyện chúng mình sẽ kết cục giống một câu trong bài hát” của em. Lúc đó, thực sự anh không hiểu gì hết và nghĩ em cợt đùa. Mãi tới lúc em rời xa anh, rời xa dương thế anh mới giật mình. Lời cuối em gửi cho anh, mãi cách nay 2 năm anh mới hiểu được, sau khi trải qua đoạn trường trầm luân của cuộc đời thanh thiếu.
Giờ, anh vẫn nhớ em! Nhưng không phải để day dứt, dày vò và khổ luỵ. Đó cũng là điều em mong muốn anh đạt được! Và vì nó mà em chọn cách rời xa anh! Anh tới bến Ninh Kiều cũng chẳng phải để “đợi người yêu”, bởi vì “Hậu Giang ơi, em vẫn đẹp ngàn đời!” Đủ rồi, thế là tròn đầy, toại nguyện và mĩ mãn!
Thả xuống dòng sông Hậu cánh hồng tươi rói, thắm bởi giọt máu trong con tim kẻ hành khất như một lời nguyện đời đời kiếp kiếp, cho em, cho những người yêu đương trọn vẹn hạnh phúc! Đó là cách lựa chọn của chúng mình, em bảo thế và anh đã làm được như thế-như em đã làm cho anh!Mãi mãi không có lời vĩnh biệt, chỉ là tạm biệt thôi, em nhỉ!
Ngày, 15/12/2007
|
ngày mới bình yên nhé Phú Tuệ
ReplyDeleteTuần mới vui vẻ may mắn nha
ReplyDelete