4.10.11

Viết cho người ra đi, ở lại và tình yêu cuối cùng




Viết cho người ra đi
Có một người đêm ấy ra đi
đường phố rét không người thân đưa tiễn
có một người giữa bến tàu bịn rịn
với đêm đông, ngọn gió khuya về.

Nơi khởi hành là nơi sẽ cách chia
nơi tàu đỗ là nơi tàu rời bến
xòe tay vẫy trong hơi sương lạnh
đêm hư vô, xa lắc mãi đâu rồi?

Mà con tàu như tình ấy buông trôi
chở nỗi nhớ chạy về hút hắt
êm như dòng sông, nhẹ lên khúc hát
tiếng còi tàu xuyên ướt đẫm ngọn gió đồng.

Mùa đông ơi, mình ở lại sau lưng
rét cắt ruột mà ân tình lắm đấy
thế mà lúc gần mình ta chẳng thấy
những ưu tư ta đã ở bên mình.

Và đất trời xanh thẫm một rừng cây
và hơi thở của đất trời vô tư vậy
và trong hơi thở của thế trần ta chợt thấy
cái hôn trong đêm lạnh lẽo của mình.

Cái hôn linh thiêng sau một áng thơ tình
lên vầng trán như ngôi sao bé bỏng
mình ở đâu rồi yêu dấu của anh
chỉ ý nghĩ trong hồn lồng lộng.

Và ngồi vậy cuối đoạn đường trông ngóng
Bình minh của chúng mình... có gặp nữa không em?
*****
Và viết cho người ở lại...

Có một người đêm ấy ở lại đây
có một người ùa về như ngọn gió
có một người mở cửa căn phòng nhỏ
Em đã xa, thư ngỏ ở trên bàn...

Nếu phải đi đến cùng tận nỗi buồn
đến chót vót tình đời ta vẫn nhớ
dẫu hóa thân suốt đời làm cánh cửa
Em đi qua thân thuộc một bóng hình.

Ta nghe tiếng mình chạy dọc con tim
nghe nỗi buồn em giằng về phía ấy
Em là của ta như thời xưa hát lại
giai điệu yêu thương, lời bỏng cháy mùa hè.

Gặp nụ cười em trong mỗi câu thơ
gặp nét chữ em giật mình sau cánh cửa
gặp em rồi để thương, để nhớ
gặp lại em để gặp lại mình.

Giá mây trời xích lại gần hơn
giá biển ấy không cách trời là mấy
giá sóng ấy cứ vỗ vào mãi mãi
giá yêu thương cũng có điệu có lời.

Giá nỗi buồn không vây chặt đời tôi
Không có người đi, không có người ở lại...
                               Nguyễn Ngọc Anh



*****

Viết cho tình yêu cuối cùng


Duyên nợ gì với em
Mà trần truồng suy nghĩ?
Mà cởi bỏ tâm hồn?
Phút ái ân lồ lộ. 

Vòng tay xiết hư không 
Nụ hôn như cắn đá 
Em ơi! Một nửa vòng 
Gối đầu trên nhật nguyệt.
  
Tranh tối sáng luân phiên 
Chốn bình minh gà giục 
Nơi đêm buông chăn gọi 
Đường ranh giới nếp nhăn. 

Vẫn chung trời chung sao 
Cùng sắc máu tươi đỏ 
Vị mặn của nước mắt 
Thì thầm cơn tình yêu!
  
Vẫn thế một tình yêu! 
Vẫn thế một ráng chiều 
Vẫn thế lá vàng rơi 
Mùa thu chỉ một nơi. 

Tình yêu vẫn thế thôi 
Dẫu mùa thu xa khuất 
Bên em và mãi mãi 
Trách thời gian khờ dại.  

Quá khứ và vị lai 
Không rộng bằng hiện tại 
Tình yêu và ân ái
Không viết cho riêng ai.
                              PT

5 comments :

  1. thơ buồn quá Phú Tuệ à, có phải đời cứ mãi là "sinh ly , tử biệt" ???

    ReplyDelete
  2. Có cảm giác man mác, nhưng lí thú anh nhỉ! Cảm ơn anh ghé thăm!

    ReplyDelete
  3. Mấy nay thời tiết mưa nhiều, có phải làm cho người ta tức cảnh sinh tình không hỉ? Mình thấy bài viết cho tình yêu cuối cùng của PT, thế thì có thật là đúng theo cái tựa của nó không anh bạn?

    ReplyDelete
  4. @nhutcohoa: Nó là ty đầu tiên và cũng là cuối cùng đấy.:)

    ReplyDelete

Định dạng nhanh toàn Blog

Bản quyền thuộc Người lính Việt,Blogger-@2014-Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024,tỉ lệ 100-125%.

Trang chủ | About Me | Chuyên trang video quân đội | Chuyên trang người lính với cộng đồng | Liên hệ