Nếu thấy một gia đình hạnh phúc, bạn hãy tin rằng, trong ngôi nhà đó có một người đàn bà biết hy sinh (Rene Bazin).
Ngày ấy, cũng vào đầu thu, ngoài hiên lá thông rụng dầy như thảm màu nâu đất. Trong căn nhà gỗ có hàng rào trắng trồng hoa râm bụt lồng đèn đỏ đong đưa. Gió đưa mùi thoang thoảng dầu thông lẫn vào gió lạnh dìu dịu cuối hè. Ngỡ như hạnh phúc đong đầy nơi ấy...
Trong góc phòng sau cánh cửa gỗ, đứa bé sợ sệt đứng khóc như sợ ai đó bắt chia xa...
Người đàn ông nhỏ giọng, "nếu em không còn thương anh, thì hãy nghĩ đến thằng cu An. Theo anh nghĩ, vì nó, mình có thể hy sinh một chút cái tôi ấy được không?" Người đàn bà có khuôn mặt xinh đẹp thét to giọng Bắc chua chát, "lại hy sinh... hy sinh, đừng có bảo tôi phải làm thế nữa. Điên cả máu!"
Cu An nghe mẹ to tiếng, khóc vì sợ hãi. Bà quay sang quát, "mày có im không thì bảo, thằng kia? Mày chỉ được cái mặt giống bà, còn cái tính cả ngày không nghe thấy một tiếng nói… cái giống…!”
"Em không nên nói thế với con, nó còn bé, biết gì đâu?"
Bà lại mắng, lại nói lời khó nghe, "tôi không còn một chút tình cảm nào cho anh cả, tốt nhất là chia tay..."
Bất ngờ sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng bệch, ông dắt đứa bé ra ngoài dỗ dành, "mẹ nói thế chứ bố biết mẹ rất yêu con!"
“Mẹ cũng yêu con như ngoại hả bố?”
"Ừ! Như ngoại! Thôi, con vào với mẹ, bố đi làm”...
Tuần sau, bố theo công trình đi làm xa, lúc quay về, cậu Năm kéo bố vào nhà, nhìn chừng Cu An rồi nói nhỏ, "anh hai, khi anh vắng nhà, chị Hiền vào phòng cạy tủ lấy hết giấy tờ rồi..."
Bố quay ra gắt, "cậu đừng có nói bậy... Cái tủ đó do tôi cạy vì làm mất chìa tuần trước. Còn về giấy tờ, tôi đóng gói sẵn cho mẹ Cu An. À mà cậu cứ nghĩ xem, cô Hiền không sinh nở được nữa thì có giữ tài sản là giữ cho thằng An. Mình là đàn ông, hay ham chơi, bia bọt… không khéo lại làm mất hết..."
Cậu Năm thở dài, quay nhìn thằng bé, nắm bàn tay nhỏ xíu rồi nói, "mấy người ác lắm." Còn anh hai, anh cứ như thế lại làm chị Hiền hư thêm thôi. Tôi về đây.
Cuối năm, hai người ra tòa. Bố cho mẹ hết tài sản. "Cô còn ấy phải nuôi con”, ông phân bua, “cu An là con tôi". "Chỉ yêu cầu là sau 18 tuổi, An được quyền chọn ở với bố hay mẹ".
Ngày đi, bố nói: "Bố sẽ thỉnh thoảng về thăm con!"
Năm sau, bố xuất cảnh theo diện đoàn tụ gia đình, biền biệt mấy mùa thu. Một mình thui thủi, cu An chỉ có bạn là con cún, nó rồi cũng lớn dần... Bạn mẹ, có bà ác miệng bảo, “thằng An hình như nó câm, suốt ngày chỉ chơi với chó."
Thời gian trôi, mặc dù hay ốm vặt, cu An rồi cũng lớn. Năm đó, sinh nhật An, bố lại về. Ông vẫn ít nói, vẫn một mình! Ông xin mang cu An đi theo khi thấy nó ốm sốt đến gần chết…
Mẹ, sau vài mối tình chập chờn, mẹ ngộ ra không ai yêu bà bằng bố. Tuổi xuân, tiền tài đâu còn mãi… Ngày biết mình bị ung thư, mẹ chết điếng! Vài tháng cuối trong đời mẹ, mái tóc dài óng mượt rụng hết.
Thỉnh thoảng, mẹ lại níu tay An, nói nhảm khi cơn đau hành hạ, “mẹ có lỗi với con… giá mà lúc ấy, mẹ biết hy sinh một chút, một chút thôi…!"
Bây giờ, khi lạy tấm hình xinh đẹp cùa mẹ, cái hộp stanlesstil đựng tro cốt mẹ... một nhúm tro xám, làm An đau đớn. Giá mà ngày ấy, mẹ biết hy sinh một chút thôi...! Một chút thôi, thì nhà mình đâu đến nỗi!?
Một trăm ngày, đứng trước bàn thờ mẹ, bố lặng lẽ khóc, "lỗi là tại anh, lỗi tại anh!"
Căn nhà gỗ còn đó, giờ lạnh vắng, dù mimosa hoang dại vẫn vàng rực trĩu hoa trước hiên, như muốn cúi ôm cái hàng rào trắng xác xơ! Trong căn nhà gỗ xinh xinh ấy, hạnh phúc tan mất từ lâu rồi!
Eric – Hoàng An
Theo: Doanh nghiệp & Đầu tư
Bạn hiền! Hà Nội đang lạnh! Có lẽ na ná không khí Đà Lạt lúc về đêm.
Mấy hôm nay chưa qua blog bạn, vì phải đi làm việc chỗ không có mạng. Tuy nhiên, vẫn cảm nhận được nhịp đập con tim của bạn. Con tim ấy, tràn ngập yêu thương và nỗi lòng. Mỗi ngày, PT vẫn cầu nguyện cho bạn và chờ đợi điều kì diệu xảy ra, để bạn hiền được ở lại thế gian trọn vẹn!
Cảm ơn bạn hiền đã đồng ý cho PT sử dụng bài của bạn trên tạp chí! Đã đọc đi đọc lại nhiều lần, và mỗi lần đọc là trái tim PT như đập nhanh hơn. Không phải vì xúc cảm thương xót hay nuối tiếc điều gì đó. Mà vì, khuôn mặt bạn, đôi mắt bạn đã khơi nguồn cho yêu thương trong tim PT chảy ra – nó như một ngoại cảnh cần thiết, để PT nuôi dưỡng và sống, ứng xử với tình thương vô nhiễm. Cái gọi là tình thương ấy mà, không phải cứ nói là được. Cũng không phải cứ muốn là được, mặc dù, nó luôn hiện diện trong mỗi người. Tình thương không phải là thứ cần được che chở, bảo vệ. Mà nó che chở và bảo vệ cho người sống được với hay bằng nó. Và như thế, nó cần thiết cho mỗi người, là kho báu quý giá nhất đời người! Hầu như ai cũng muốn biết và muốn nó hiện diện, nhưng nó lại chỉ “hiện thân” khi gặp hoàn cảnh và điều kiện phù hợp.
Cảm ơn bạn hiền đã giành cho PT tình bạn – mà đối với PT là rất thiêng liêng!
Bạn hiền! Đã có nhiều lúc PT đưa ra tình huống và tự hỏi, sau lúc trái tim ngừng đập, bạn sẽ để lại gì? Rồi tự trả lời rằng, không gì, nếu có, chắc chắn chỉ là tình thương ấm áp mà thôi. Và đó cũng là điều PT hi vọng nơi bạn. Nó – tình thương, không thể nói bằng lời, chỉ có thể biểu diễn bằng hành động và nước mắt – một sự hi sinh thầm lặng. Và khi giọt nước mắt yêu thương của bạn nhỏ xuống, là khi tâm hồn bình an, thanh thản, nhẹ nhàng nhất. Bởi vì lúc ấy, nó và bạn là một.
Cảm ơn và cầu nguyện bạn hiền bình an, tươi mới!
PT
đọc để thấy hạnh phúc tuy mong manh nhưng có thể giữ nếu 1 chút cố gắng. CHúc anh luôn vui và hạnh phúc trong mùa mới này nhé!
ReplyDeleteBÀI CẢM ĐỘNG ANH :DDD
ReplyDeleteMong mọi người đều gặp được hạnh phúc.
ReplyDeleteCuộc đời nếu ai cũng biết hi sinh một chút, ai cũng đừng nghĩ đến bản thân nhiều hơn cái mà họ dành cho mọingười, thì cuộc dời này sẽ có nhiều hạnh phúc hơn.
ReplyDeleteCám ơn bạn hiền đăng lại entry này của mình nha , rất biết ơn bạn đồng cảm với mình
ReplyDeleteEric hoangAn
Chúc bạn Giáng sinh hạnh phúc .
ReplyDeleteCảm ơn chaudao! Đây là câu chuyện của một người bạn.
ReplyDelete:)
ReplyDeleteTừ "biết" trong bài có hai nghĩa. Còn nếu chỉ là một sự hi sinh không thôi, thì chưa thể nói được điều gì. Cảm ơn chị nhiều!
ReplyDeleteOk, cảm ơn bạn hiền!
ReplyDelete