Mưa kinh quá, nước ở đâu mà lắm thế? Tưởng như hút hết ở biển Đông, rồi đổ lên đất liền vậy. Ngồi ngoài hiên, gió tấp dữ dội, mưa sối sả. Nhưng thích, nên cứ ngồi. Lạnh quá! Phải khoác áo khoác cơ đấy (giữa mùa hè đắp chăn bông). Lại điên rồi!
Cơ mà buồn (lâu lâu không buồn, mất vui, mất hết thi vị cuộc sống)! Mượn cảnh mưa, hồi ức một chút, để gợi lên và được chiêm ngưỡng chút buồn dịu êm!
Nhớ! Đêm ấy, cũng tầm 23h. Vừa nghe tiếng sấm nổ, giật mình mở mắt ra, nóc lán và màn đã bay mất. Mưa rừng Tây Nguyên thật kinh khủng, gió cứ cuồn cuộn, cuốn theo cả ba lô. Mấy chục anh em nhảy xuống giường (chân làm bằng các cọc ba chạc, dát bằng nồ ô). Chả nhìn thấy gì. Tiếng nước đổ ầm ầm vọng lại.
- Có ai bị thương không? ...Lũ từ thượng nguồn đổ về đấy. Di chuyển lên đồi ngay. Vũ khí, máy dò mìn, dụng cụ, ai còn gì mang nấy. Lợi dụng ánh chớp, hàng một, theo lối mòn lên đồi, ai ra khỏi sân thì tự điểm danh. Nấp bên sườn đồi khuất gió, trong các lùm cây ngang bụng, tránh xa cây to, phía trên có gò đất, vách đá. Ngồi duỗi thẳng chân, chân phải gác lên chân trái, 2m một người.
Nghe xong tiếng điểm danh thứ 39, mình mới rời trại. Nói với đồng chí đằng trước: Truyền lệnh lên trên, quân số đủ, quân y đi cuối cùng, ai bị thương thì truyền thông tin xuống ngay.
30p lom khom chạy (vì đứng thẳng sẽ bị gió hất văng), anh em tới được chỗ nấp. Mưa, gió vẫn gầm thét. Đồng chí bên cạnh run run:
- Anh quân y, em lạnh quá! Bị nhiễm mưa rừng, có khi nào bị sốt rét rồi không!?
- Sốt rét đâu có nhanh thế. Và, đã uống thuốc phòng rồi, yên tâm đi. Mặc áo mưa, mà vẫn rét à?
- Áo mưa, em che cho máy là chính, nên người ướt sũng.
- Vậy lấy thêm áo mưa của mình này, nhưng phải che cho túi quân y, không được để thuốc ướt đâu đấy.
- Thế còn anh!?
- Mình có thuốc làm ấm, không sao.
5h, mưa tạnh. Đi một vòng, quân số đủ. Và, im phăm phắp.
6h, vác về một bó củi, đánh thức anh em. Khó khăn lắm mới nhóm được đống lửa (tuy đã đẽo hết phần ướt bên ngoài của củi). Tập hợp hết đồ ăn khô lại, tính cũng cầm chừng được hai ngày. Anh em thống nhất, hôm nay nghỉ dò mìn, tập trung củng cố lán trại, chờ đơn vị vào tiếp tế.
17h hôm sau, đích thân chỉ huy F và đội hậu cần vào. Mừng quá! Chỉ huy mừng, vì anh em an toàn tuyệt đối, vũ khí, máy móc, trang bị đầy đủ, chỉ quân trang là bị mất gần hết. Anh em mừng, vì đơn vị vào tiếp tế sớm hơn dự kiến, lại có thêm hẳn một bác sĩ và cơ số thuốc cao cấp nữa (mình mừng nhất, đang lo hết thuốc và sợ hậu quả của trận mưa, sẽ dẫn đến dịch bệnh và sốt rét). Trong lúc anh em hậu cần nấu ăn (ai cũng chắc chắn, sẽ là bữa ăn rất thịnh soạn), chỉ huy F tập hợp anh em lại: Thay mặt chỉ huy sư đoàn, tôi...
Phần hào hứng nhất vẫn là hậu cần. Quân trang, áo mưa, màn, mền (mỗi người được thêm một bộ), quân dụng, bạt, lương khô, nến, đèn pin, đài FM (toàn bắt phải sóng của Lào, Cam), bì thư (đơn vị có trách nhiệm dán tem khi có thư gửi ra), hạt giống một số loại rau...
Ăn tối xong, anh em đốt một đống lửa, quây quần nói chuyện và ca hát. Mình cùng hai anh phụ trách đội dò mìn ở trong lán báo cáo tình hình, và nghe chỉ huy F dặn dò: Sức khoẻ và tính mạng của anh em, đồng chí quân y chịu trách nhiệm chính nhé. Sư đoàn tăng cường thêm một bác sĩ, nhưng là bác sĩ ngoài quân đội, mới tốt nghiệp, nên kinh nghiệm rừng rú và xử lí tình huống chưa bằng quân y được. Da trắng môi hồng, nắng mưa chưa trải, đi đứng cứ như sợ đất đau, không thể trực tiếp theo từng bước chân anh em vào rừng được, chỉ ở lán chăm sóc thương, bệnh binh thôi.
Tối nay, chỉ huy F và anh em tiếp tế sẽ phải ngủ võng ngoài trời hoặc ngủ ngồi trên xe, do anh em vừa củng cố lán trại, chỗ nằm chỉ đủ quân số có mặt. Đang cười, vì chỉ huy F nói sẽ thức trắng đêm, gác cho anh em ngủ, thì bác sĩ rón rén đi vào. Mình la toáng lên: Coi chừng, rắn dưới gậm nhiều lắm đấy. Chưa hết câu, đã thấy bác sĩ nhảy phắt lên giường, mặt mày tái mét. Lại bò ra cười. Thấy bác sĩ có vẻ vừa sợ và giận, chỉ huy F chữa cháy cho mình: Đồng chí quân y đang rèn bác sĩ đấy. Hoàn hồn, bác sĩ ngồi xuống, nhìn mình và nói:
- Các đồng chí ở ngoài sân, xin thuốc "làm ấm", anh không biết là thuốc gì? Họ nói, đồng chí quân y bảo có, quân đội mình có thuốc đặc biệt đấy à?
Chỉ huy F lắc đầu:
- Chắc ý quân y là rượu.
Mình lên tiếng:
- Dạ không phải rượu. Là lửa đấy ạ. Lửa trong tim.
Mình trải áo mưa cạnh đống lửa ngoài sân, nhường giường cho anh em vào tiếp tế. Mình rất thích một mình nhìn lửa, mãi cũng không chán (hình như nhiều người cũng vậy). Định vào lấy cuốn sổ ra ghi vài dòng, thì anh bác sĩ đi ra. Ngồi nói chuyện một lúc, bác sĩ hỏi:
- Nếu anh em đòi cấp thuốc "làm ấm", thì anh nói họ đốt lửa nhỉ.
- Không phải họ đốt, mà bác sĩ phải đốt. Vì thuốc "làm ấm" được sinh ra từ lửa trong tim.
- Rồi, mình phải giải thích làm sao?
- Không cần phải giải thích, anh ạ. Họ ấm là được rồi.
Kỉ niệm dò phá bom mìn - 2001
PT
No comments :
Post a Comment