Gặp lại em sau 13 năm! Vẫn đôi mắt xa xăm thăm thẳm như chờ đợi, như nuối tiếc và cả như uất hận nghẹn ngào! Hoàng hôn Ban Mê nao nao! Vài giọt mưa vội vàng chẳng thể thoả mãn cơn khát của cỏ cây, chẳng thể nguôi ngoai hoài niệm.
Em đây! 13 năm… chắc cũng đủ gọi là một cuộc tình… cuộc tình 13 năm chưa hề phôi phai. Và có lẽ không bao giờ phai lợt, tựa sắc hồng cầu đỏ thắm trong huyết mạch. Trừ khi… vâng, trừ khi con tim ngừng đập, dòng máu ngừng chảy. Nhưng đấy cũng chỉ là theo cách hiểu bình thường thôi chứ thực thế nào thì không biết được.
Khoảnh khắc của 13 năm trước, em còn nhớ được? Mình khờ dại và nhu nhược quá phải không em? Nhưng nếu giờ được trở về giây phút ấy, hẳn rằng anh vẫn quyết định và chọn lựa sự ra đi thầm lặng như vậy. Chỉ khác là, trước, trong và sau quyết định thì đầu óc hoàn toàn thoải mái, tâm hồn thoáng đãng, mãn nguyện và thảnh thơi chứ không hề hệ luỵ vào cảm xúc đau thương, khổ ải dằng dai. Hơn hai giờ lặng thinh nhìn em qua lớp kính trong không gian nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Em khoác trên mình chiếc áo blu, chăm chú nghiên cứu từng bộ hồ sơ bệnh án của các bệnh nhân trong khoa. Thi thoảng, em đến từng giường bệnh thăm khám. Và, không hề biết… một đôi mắt vẫn âm thầm dõi theo từng cử chỉ của em. Không phải 13 năm, anh mới trở lại Ban Mê. Mà, sau 10 năm xa cách, anh đã trở lại vào một buổi chiều! Không mưa! Đất khô cháy! Cảm xúc lần ấy… không còn nhớ được nữa em ạ. Cái đầu của anh dường như ngày càng tệ, chẳng chịu lưu trữ dữ liệu của cảm xúc riêng mình. Cũng có thể là tốt chăng? Nhưng anh nhận thấy rằng, dường như… em ơi… dường như cảm xúc ấy đầy căng trong trái tim. Và một khi trái tim công phồng xúc cảm thiêng liêng, thì khổ đau bỗng dưng biến thành hạnh phúc tuyệt vời. Giống như sự thăng hoa tuyệt đỉnh vậy. Có lẽ đó là lí do mà anh rất khó nhớ những hình ảnh xúc cảm trong đầu, dù cố hết sức. Và nhiều khi, kể cả hình ảnh của em, anh cũng không thể mường tượng ra được. Không nhớ được hình ảnh của em, không cố nhớ đến hình ảnh của em nhưng mỗi ngày, anh vẫn sống và tập sống như tình em độ nào. Nghĩa là, sử dụng kinh nghiệm yêu thương ấy với tất cả mọi người. Cảm ơn em nhiều lắm, cảm ơn em đã ban phát cho anh trải nghiệm xúc cảm yêu đương tuyệt vời giữa con người với con người! Nếu không có em, không có tình yêu của em hay giữa hai chúng ta, thì anh mãi mãi không thể nào biết được khối tình thiêng liêng và quyền năng trong con người. Em không thuộc về anh, không là của anh, và trái tim anh không dành một nửa cho em. Không thuộc về vì đồng nhất. Không một nửa vì là trọn vẹn. Em hiểu được điều này không!? Đêm sau 10 năm, anh đã đi bộ cả đêm trên phố phường Ban Mê. Nhưng không phải để tìm hay nhặt lại chút kí ức nào đó. Chỉ đơn giản vì anh thích đi như thế, để được hít thở nhiều hơn không khí Ban Mê, để được gieo mình vào khoảng lặng của tâm hồn mà thoả sức chiêm ngưỡng sắc hoa đê mê. Và để mong sao hay may ra… ước gì cứ thế mà chìm vào cõi thiên thu! Lần này thì sao? Anh ghé một quán café đối diện bệnh viện. Trời bỗng dưng đổ mưa. Mưa Ban Mê… 13 năm rồi, anh mới lại được chứng kiến từng giọt mưa trên thảm đất màu đỏ. Thích thật! Và anh như quên mất điều gì đó… Tối! Gọi thằng bạn thời cùng học ra café. Nó hỏi: “Gặp… chưa?” Anh khẽ mỉm cười, trả lời: “Không cần gặp, thế là đủ rồi!” Nó đưa anh đi một vòng Ban Mê, như để giúp anh thoả cơn khát sau nhiều năm xa vắng. Nó đưa anh đi ăn những đặc sản Ban Mê mà ngày nào bọn mình vẫn hay ăn. Nó huyên thuyên giới thiệu những sự đổi thay mới mẻ. Nó thao thao kể về những đứa bạn… nhưng tránh không nhắc đến em. Rồi hai thằng lại ghé vào 1 quán café. Nó hỏi: “… còn nhớ hương vị café Ban Mê không nào?” Anh đá mắt tinh nghịch: “Không nhớ nhưng không người pha chế tài danh nào có thể lừa mình được.” Nó cười! Trời lại mưa. Nó vỗ tay reo lên: “Hên quá, mưa trận này nữa thì đã quá rồi, dân tình đỡ cơ cực nhiều!” “Khát lắm hả?” - anh buột miệng hỏi. Nó đáp: “Ừ, rừng và rẫy sắp cháy rụi hết cả rồi. Sông suối, thác hồ cạn sạch.” Kể như lời cầu nguyện của anh linh ứng. Trước khi ghé Ban Mê, anh đã cầu nguyện rất nhiều để được thấm ướt dưới mưa Ban Mê và cỏ cây được tươi mát! Lặng thinh nhìn mưa một hồi, bất thần nó hỏi: “… đã có gia đình 2 tháng nay rồi, còn mi… tính thế nào?” Anh trả lời: “Có biết. Theo K, họ có hạnh phúc không?” K đáp: “Chắc là hạnh phúc”. Và đột nhiên anh hỏi bằng cái giọng ngày nào: “Chỉ chắc thôi à?” Nó cười: “Ta hỏi mi tính thế nào kia mà, có người mới chưa?” Đến lượt anh cười, đáp: “Có thế, đã thế, vẫn thế, đang thế và mãi thế… K hiểu được không?” “Không hiểu, nhưng ta thấy mi bình thản, vui vẻ và thoải mái…” Chia tay K tại sân bay. Câu cuối cùng anh nói với K là: “Có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa. Và K biết rằng, 13 năm nay, hay 13 năm sau và lâu hơn thế nữa… chưa bao giờ mình coi… là của mình. Và cũng chưa bao giờ thấy… không ở bên mình. Điều đó khiến mình luôn thoả mãn và thoải mái.” |
20.5.10
Hoàng hôn vĩnh cửu
Bài cùng chuyên mục:
Chuyện lính
,
Tâm tình lính
,
Tản văn
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở,.... Chúc ngày mới vui nhiều.
ReplyDeleteViết đọc rất cảm động và lôi cuốn.Hay
ReplyDeleteDã quỳ đứng giữa đồi hoang
ReplyDeleteVàng ươm với giấc mơ vàng thiên thu
Văn em ngày càng hư hư thực thực. Đọc cảm thấy vừa gần gũi dễ hiểu, vừa dửng dưng khó nắm bắt...
ReplyDelete@nhutcohoa: Thực ra thì tình của anh không hẳn là dang dở đâu á.
ReplyDelete@chị Giao: Dã quỳ, loài hoa mà em rất thích. Nhưng chỉ thích ngắm chúng từ xa và khi chúng nở tập thể thôi. Hic hic hic...
ReplyDelete@vnarcis:"vừa gần gũi dễ hiểu, vừa dửng dưng khó nắm bắt", hơi mâu thuẫn. Do anh cảm nhận được nhưng không mô tả được.
ReplyDelete- "Văn em ngày càng hư hư thực thực". Là chuyện thật á anh. Khi em viết bất cứ gì, đều từ sự trải nghiệm cả. Nhưng em biết rõ, không bao giờ có đủ từ ngữ để mô tả chính xác được. Có lẽ đó là lí do mà nó cứ "hư hư thực thực".