Mười năm rồi phải không em? Mười năm mình xa nhau! Không phải quá dài cho một đời người nhưng cũng không quá ngắn cho một tình yêu!
Phố núi giờ chắc lắm đổi thay? Em đã là bác sĩ và vẫn chưa có gia đình. Anh thường lưu tại đất Kinh Kì và cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện tình yêu.
Ta tiếc thời gian trôi quá nhanh. Ta tiếc tuổi thần tiên trong sáng cùng bao điều ngớ ngẩn. Không phải tới giờ anh mới nhìn thấy, từ lâu rồi em ạ, ngay sau khi anh ra Bắc học đã biết nhưng chả làm sao cho đặng. Lúc ấy anh biết rõ, anh yêu em hơn bao giờ hết và sẽ chẳng bao giờ có em trong bất cứ hoàn cảnh nào nữa. Thế đấy, có thể cả anh và em còn dùng dằng với cái tình yêu ấy nên không một ai khác đủ tư cách thế thay hình ảnh của nhau trong tim. Có thể chúng ta đều thấy, những người ấy đều trở nên kệch kỡm, dung tục lắm thay. Không thể yêu hay yêu thêm vài ba lần nữa thì cái tình yêu đầu tiên của chúng ta cũng chẳng thể nào chết đi phải không em?
Em còn nhớ không, anh đã tự hỏi và trả lời hàng nghìn lần cho lí do tại sao chúng ta không thể bên nhau, không thể… không thể như những điều đáng lẽ ra phải có thể mới đúng. Mình không lí do gì để nói lời chia tay, không có giận hờn, không hiểu lầm gì cả, không ai có lỗi với ai hết. Mình đang hạnh phúc bên nhau, cùng chở nhau đến trường, đợi và đón nhau về, vẫn vui vẻ với tất những người bạn tuyệt vời kia mà. Vậy tại sao…? Một quyển vở anh viết cho em đặc kín những câu hỏi “Vì sao?” còn em dùng từ “Tại sao?” cho anh. Người ta hỏi, thầy cô giáo cũng hỏi nhưng chúng ta không có câu trả lời vì chính bản thân chúng ta cũng không có. Và, anh ra đi… Cho đến bây giờ… Mười năm rồi em ạ.
Sự ra đi của anh không phải để gieo vào lòng em nỗi nhớ nhung, mong mỏi, luyến tiếc đớn đau… hơn bao giờ hết, anh là kẻ chịu trận. Sự ra đi hồi đó của anh kì thực là một sự chạy trốn. Anh sợ! Anh đau! Anh hận cái khoảng không tĩnh lặng, trống vắng trong tâm hồn diễn ra ở giữa nơi mà em đang hiện diện. Thế đấy, một sự chạy trốn đớn hèn phải không em? Ừ! Có thể vậy lắm chứ. Anh không đủ sức để ru tâm hồn mình vào mộng mị triền miên bằng những thứ có thể giúp con người ta thực hiện điều ấy. Anh không đủ sức chống lại sự hối thúc của con tim dù đã cố niệm chú bắt nó tin rằng em không còn đây đó, không còn trên cõi đời này nữa. Anh không làm nổi nên anh chạy trốn để được nhiều đêm thức trắng, âm thầm suy tư, nhiều đêm nước mắt anh chảy, thương nhớ, dày vò tâm can từng phút từng giây…!
Sự ra đi của anh không phải hòng mong được thanh thản, bình yên hay gặp được người nào đó có thể khiến anh quên được em. Sự ra đi của anh là để tìm câu trả lời của chúng ta, dẫu khi ấy anh chưa biết tìm ở đâu và phía trước thật u ám dày đặc. Câu trả lời có rồi nhưng lời ước nguyện của em thì mãi mãi không bao giờ thành hiện thực, bởi vì, hiện thực của tình yêu không gắn kết, không liên can và không thể ví von với hiện thực sự kiện vật lí được. Vài ngày sau lời chia tay, em gửi thư tay cho anh qua một người bạn, trong đó có câu: “Hi vọng sau cơn mưa trời lại sáng”. Cơn mưa sẽ không bao giờ dừng hoặc là đã dừng và trời đã sáng nhưng theo cách riêng của nó em ạ, bầu trời ấy không còn của hai ta nữa. Em hiểu không, hiểu những điều anh muốn nói? Chúng ta đã biết cách sống không cho riêng mình, không thỏa mãn những thứ mình mong muốn, hằng cầu…Và thế, đáp án hay câu trả lời trở thành vô nghĩa lắm thay.
Thỉnh thoảng, anh cho phép mình hồi tưởng về một thời yêu đương, một tình yêu của riêng cá nhân anh. Em có thấy sự nực cười trong cách ứng xử của chúng ta hồi đó không? Chia tay nhau, không ai chịu nói với ai một lời nhưng cứ chộm nhìn, chộm đợi chờ, nghe ngóng tin của nhau. Có sự hân hoan nào trong ấy không nhỉ? Chắc không có đâu người yêu mắt màu hạt dẻ của anh ạ. Nếu em buồn thì anh không thể vui, nếu em vui thì anh cũng chẳng thể hạnh phúc vì sự vui ấy không có anh chia sẻ... Cứ thế, thành ra chúng ta chẳng được niềm hân hoan từ mọi phía.
Ngày nào cũng thế, mình biết giờ đi học và nắm được thời khóa biểu của nhau nên cứ cố nấn ná sao cho được gặp nhau, nhìn thấy nhau dù chỉ để hành hạ nhau mà thôi.
Sự kiêu hãnh, lòng tự ái nửa đời của tuổi trẻ đã khiến chúng ta phải xa nhau mãi mãi đó em biết không? Không ai chịu nói chuyện với ai trước dù rất muốn! Cuối cùng, hè đến, anh ra Bắc và mãi đến khi đi học em mới hay tin. Mọi người bảo, khi ấy em khóc nhiều lắm, em ân hận nhiều lắm! Anh cũng thế em ạ. Không phải là duyên phận an bày hay số mệnh sắp đặt mà tại chúng ta cả đấy thôi, không đủ tỉnh táo để nhận biết, không đủ khoan dung để vượt qua lòng tự ái, sự cống cao ngã mạn trong tâm hồn…
Khi chúng ta vượt qua được những thứ ấy thì thực sự thấu triệt và không nhất thiết phải ở bên nhau. Tình yêu và hạnh phúc của chúng mình vẫn cháy rực trong tim mà không cần đến sức quyến rũ, chiêu cảm của hình thể. Chúng ta thực sự ở trong nhau, là nhau và trở thành một vậy.
Mong sao người khác không mắc vào những trường hợp như chúng mình hoặc nếu có thì họ đủ tỉnh táo để nhận ra và được bên nhau toại nguyện.
Em hãy cứ đi trên con đường của em, anh ủng hộ và thường cầu nguyện. Một lúc nào đấy nếu em cần, anh sẽ tới dù đánh đổi tất cả, miễn sao em được hạnh phúc. Mà điều này chúng ta đã từng nói với nhau rồi, anh đã chờ trong suốt 10 năm đó. Em cũng cho anh điều ước tương tự. Cuối cùng, sẽ chẳng ai chấp nhận điều ước của nhau cả. Chúng ta lại rơi vào cái vòng luẩn quẩn như ngày nào rồi đấy, em thấy không? Đó chính là chỗ để tình yêu đạt được thăng hoa tột cùng, vĩnh cửu!
Đọc bài viết này đã khóc rất nhiều.........vô tình thấy quá nhiều điều ở trang này ....khiến không thể ngăn dòng nước từ mắt. Đến cái tên của Blog cũng khiến ...giật mình
Đọc bài viết này đã khóc rất nhiều.........vô tình thấy quá nhiều điều ở trang này ....khiến không thể ngăn dòng nước từ mắt. Đến cái tên của Blog cũng khiến ...giật mình
ReplyDeletebai viet that hay ... day^' tinh' yeu tha thiet' .... that hiem^' co' tren^ doi' ...
ReplyDeleteCAM ON
chuc ngày that an vui an binh'!
@tranthinhung: Cảm ơn chị rất nhiều, và cũng xin lỗi chị rất nhiều! Chỉ tiếc là không biết nói lời nào để chia sẻ với chị thôi ạ.
ReplyDelete@trongsang: Chân thành cảm ơn!
ReplyDelete