Đang xem bài trong chuyên mục: Chuyện lính
Showing posts with label Chuyện lính. Show all posts

30.6.14

Nhật kí lính – kho đạn trên đỉnh núi (P2)




Đến vị trí đủ xa, mình đứng dậy, lững thững đi xuống thẳng hướng mục tiêu. Vừa đi vừa hát và nhảy nhảy, để tỏ thái độ tự nhiên, vô tư, không có ý đồ gì. Cách mục tiêu khoảng 10m, thấy nhau rồi, nhưng mục tiêu hạ súng xuống, đứng nhìn. Nhận diện ban đầu, mục tiêu mặc áo dân tộc Êđê, đóng khố, da đen chũi, đeo dao (dạng dao phát cây) bên trái, tay phải nắm đầu khẩu AR15. Mình đi tới gần hơn, cười cười, nói:

- Đồng bào đi đâu đấy?

- Mình đi săn thôi.

- (hoá ra biết tiếng Kinh) Đi săn à? Săn được gì chưa? Đây là khu vực bộ đội làm nhiệm vụ, làm gì có gì mà săn?

Nhật kí lính – kho đạn trên đỉnh núi (P1)




25 tháng Chạp, 2001, vẫn chưa nhận được lệnh của Sư, Trung đoàn cho đội rà, phá bom, mìn rút quân về đơn vị ăn Tết. 9 tháng rồi. 9 tháng ròng rã trong rừng sâu núi thẳm giữa Đông và Tây Nam Trường Sơn, không bóng người. Quay ra quay vào chỉ mấy chục mống, vui buồn với nhau. Đoàn kết lắm. Thương yêu nhau lắm. Không hề có cuộc mất lòng, xô xát nào. Chẳng những công việc, mà chuyện lớn bé gì cũng sẻ chia cho nhau. Từ chuyện gia đình, xóm làng, quê hương... đến chuyện thời bé, thuở học trò và những chuyện tình “không biên giới.”

Nhật kí lính – cứu đồng đội trôi sông (P3)



Mình ngồi thừ ra, nhìn bụng thằng Nhít, rồi bảo thằng Hiền: Em kéo lưng nó lên đùi em, để bụng nó ngửa lên đi. Thằng Hiền ngập ngừng: Anh định đạp nó à? Phì cười, bảo: Không. Cứ kéo lên đi. Mình cúi xuống, cắn rốn thằng Nhít và nhay nhay (vì tay mỏi và yếu rồi, không đủ sức véo). Độ ba bố lần, thấy thằng Nhít khẽ đưa tay lên bụng, miệng rên, đau quá, đau quá. Mắt vẫn nhắm nghiền. Mình mừng quá, nhẩy tưng tưng lên, sống rồi, sống rồi. Biết đau là sống rồi...! Thằng Hiền nghệt mặt ra, chẳng hiểu gì, nhưng cũng cố cười...

Nhật kí lính – cứu đồng đội trôi sông (P2)




Chạy tìm đường phi xuống sông. Vừa chạy vừa lẩm bẩm: Nhít ơi, không được chìm nhé. Mày chìm, là anh không vớt được đâu. Không biết có phải mình khóc không, thấy mắt cứ nhoè nhoẹt, mờ mờ. Ra tới dòng một rồi (tầm nhìn đã thoáng), vẫn không thấy tăm hơi thằng Nhít đâu. Tưởng nó bị cuốn qua bên kia bãi bồi rồi (tức là sang nửa sông phía bờ bên), nên bị lấp bởi bãi bồi, không nhìn thấy. Nhưng chắc chắn không thể trôi nhanh hơn mình chạy được. Cùng lắm là bằng nhau, thì vẫn phải thấy nó chứ. Hay nó bị chìm nghỉm rồi! Tiếp tục bơi ra dòng hai, đứng trên một tảng đá quan sát, hi vọng thấy nó phất phơ trên mặt nước. Không thấy! 


Nhật kí lính – cứu đồng đội trôi sông (P1)





Những ngày giáp Tết Nguyên Đán 2001, mai vàng bờ bên kia dòng Sesan (thuộc vùng sông Mêkông) nở vàng choé. Mặc dù khoảng cách con sông rất lớn, nhưng vẫn thấy rõ màu vàng rực rỡ của mai rừng mọc san sát nhau ở bìa rừng, cạnh bờ sông. Cây mai rừng to lắm, đến 4-5m trở lên, chứ không nhỏ nhắn như mai cảnh.

Lạ thật! Cùng vùng địa lí, thổ nhưỡng, chỉ cách một con sông, mà phía bờ bên này tuyệt đối không có mai.


16.6.14

Nhật kí lính - thuốc "làm ấm"



Mưa kinh quá, nước ở đâu mà lắm thế? Tưởng như hút hết ở biển Đông, rồi đổ lên đất liền vậy. Ngồi ngoài hiên, gió tấp dữ dội, mưa sối sả. Nhưng thích, nên cứ ngồi. Lạnh quá! Phải khoác áo khoác cơ đấy (giữa mùa hè đắp chăn bông). Lại điên rồi!

Cơ mà buồn (lâu lâu không buồn, mất vui, mất hết thi vị cuộc sống)! Mượn cảnh mưa, hồi ức một chút, để gợi lên và được chiêm ngưỡng chút buồn dịu êm!

Nhớ! Đêm ấy, cũng tầm 23h. Vừa nghe tiếng sấm nổ, giật mình mở mắt ra, nóc lán và màn đã bay mất. Mưa rừng Tây Nguyên thật kinh khủng, gió cứ cuồn cuộn, cuốn theo cả ba lô. Mấy chục anh em nhảy xuống giường (chân làm bằng các cọc ba chạc, dát bằng nồ ô). Chả nhìn thấy gì. Tiếng nước đổ ầm ầm vọng lại.

15.6.14

Nhật kí lính - viêm ruột thừa cấp



Lại nhớ trường hợp viêm ruột thừa cấp, mình đã cãi nhau rất nhiều với anh bác sĩ tăng cường cho lực lượng dò phá bom, mìn. Lúc đó, vì vào mùa mưa, mưa rừng Tây Nguyên rất nguy hiểm và độc hại, dễ dẫn đến nhiều bệnh tật, tai nạn... nên sư đoàn tăng cường cho một bác sĩ. Bác sĩ này mới tốt nghiệp dân sự, chưa được biên chế, chuyển sĩ quan, còn đang trong thời gian "thử thách".  

14.6.14

Nhật kí lính – ngộ độc tập thể



Như thường lệ, kết thúc một ngày dò phá bom, mìn, mấy chục anh em lính lại vùng vẫy, lặn ngụp dưới dòng Sê San giữa đại ngàn Tây Nguyên, rồi mới về ăn tối và bắt đầu chương trình văn nghệ kiểu lính. Mấy chục con người ngồi quanh đống lửa giữa rừng hoang vu. Nhạc cụ chỉ có một cây đàn ghi ta đánh theo kiểu nhạc rừng, còn lại là xoong, nồi, bát, đĩa... tưng tưng và xủng xoẻng. Nhớ được đoạn nào, hát đoạn ấy, chả biết và theo bài nhất định nào. Từng cung bậc cảm xúc thăng trầm theo lời hát. Lúc hào hùng, lúc da diết nhớ, bùi ngùi thương... Nhớ đơn vị, nhớ đồng đội, nhớ thao trường, nhớ quê nhà, nhớ thành phố... và thèm được gặp những con người! Đôi khi, nước mắt lăn dài trên má, nhưng miệng vẫn cười tươi...

13.6.14

Nhật kí lính - rắn cạp nia



Rắn cạp nia (mai bạc, bởi có sự lẫn lộn giữa cạp nia và cạp nong, nên nhận diện theo câu: "cạp nia tại chỗ (chết tại chỗ - tức là pé này), rắn hổ mang về (thầy thuốc hay bệnh viện trả bệnh nhân về, không chữa được)", tốt nhất cứ nhận dạng nó là khúc đen khúc trắng), thuộc top các loài rắn độc nhất thế giới, lượng nọc độc lớn với đầy đủ 3 đặc tính, tê liệt não bộ, suy hô hấp và truỵ tim mạch, hoại tử. Nếu bị em này cắn, có thể nói, còn khó cứu chữa hơn cả hổ chúa. Bởi, trong vòng 1-2p, người bị cắn sẽ bị cấm khẩu, 3-10p sẽ bị tê liệt não bộ, 10-20p sẽ bị suy hô hấp và truỵ tim mạch, và trong vòng 20-60p sẽ tử vong.

12.6.14

Nhật kí lính – chung sống hoà bình với rắn độc



Một quả đạn đang được anh em công binh xử lí

Một điểm của dòng Sesan
"Cánh lính ra sông tắm, bất thần gặp hai con rắn hổ to như bắp chân đang quấn vào nhau. Thấy người, chúng ngóc đầu, nhìn chăm chăm, nhưng không tấn công. Mình từ từ rút và ra hiệu cho anh em lên bờ, để được an toàn. Mấy anh em quây lại, còn một con vẫn ẩn mình trong gốc cây, thò nửa người ra và ngóc đầu lên, bành mang ra. Nó không có dấu hiệu tấn công, mà như đang thủ để giữ cái gì đấy. Cả đám nhìn nhau, phân chia thế trận vây bắt. Mình ngăn lại:

10.6.14

Nhật kí lính - nhận nhiệm vụ và xây dựng doanh trại giữa rừng hoang



Kế hoạch là nhất định phải đến được vùng tập kết trước khi trời tối, để kịp thời và dễ dàng chọn lựa vị trí xây dựng doanh trại, nơi ăn chốn ở. Do đó, đoàn xe hành quân không nghỉ. Đói, thì cứ tự lấy lương khô được cấp cho cá nhân ra mà ăn.

Đường hành quân chập chùng, trắc trở vô cùng. Gọi là đường, mà chả phải đường, chỉ là một tuyến phóng vừa một người đi, rừng cây hai bên um tùm. Có đoạn chả thấy đường, lính phải nhảy xuống cưa cây, phát cỏ, khuân đá, đào đào lấp lấp... để tạo đường. Mà phải làm ngon lành, còn cho xe trở ra, xe tiếp phẩm những lần sau nữa. Vì khi ấy, chỉ có lái xe và phụ, không có lính, nên nếu không đi được hay bị làm sao, thì chỉ có ngồi... kêu trời. Nhiều đoạn bên vách núi, bên vực thẳm, đường bé xíu, chênh vênh, lính phải xuống xe, để bảo đảm an toàn và hộ tống xe. Lúc leo đồi, lúc xuống dốc. Khi nào cũng lắc lư như đánh đu, chòng chà chòng chành, lính hết đổ dồn bên này, lại bổ nhào bên kia, nên mệt mà chẳng thể ngủ.

9.6.14

Nhật kí lính – rừng hoang biền biệt



Đó là vào một ngày đầu mùa khô Tây Nguyên... Vừa kết thúc vụ 2001.

Tiểu đoàn báo động di chuyển.

"Những đồng chí có tên sau đây, bước ra khỏi hàng..."

Khúc quân hành vang vọng khắp núi rừng trùng điệp. Thanh âm rền rã, hào hùng, thực sự linh thiêng gấp bội phần với không gian thiên nhiên hoang dã. Hay hoặc, tại bởi bối cảnh lịch sử, mà những chàng lính trẻ chỉ biết đến qua sách vở, chuyện kể về một thời oanh liệt như được lấp đầy khoảng trống của tư duy, tưởng tưởng bấy lâu.

5.6.14

Nhật kí lính - Đại trưởng đổi chân



Không còn nhớ chuẩn bị chương trình gì, mà toàn trường ráo riết tập đi điều lệnh, để duyệt đội ngũ. Lớp y – 12, bị đánh giá là yếu nhất khoản đi điều lệnh trong toàn trường. Bởi các lí do, đặc thù chuyên môn, không có thời gian rèn luyện đi điều lệnh, không chịu nổi mưa nắng (y mà, học trong nhà suốt, cái gì cũng sạch sẽ, tay chân phải mềm mại, da lòng bàn tay phải mỏng, khám bệnh mới chuẩn, trị bệnh mới tốt)... Tiểu đoàn trưởng nhắc nhở thế, phê bình thế. Còn anh em Đại đội y, thì biết chắc chắn sự đánh giá của chỉ huy D nhầm. Nhầm to là đằng khác. Vì anh em quân y, đều là những người tiêu biểu ở các đơn vị huấn luyện gửi đi học. Nghĩa là, họ đều trải qua huấn luyện, rèn luyện rất bài bản, nắm rất chắc và đi điều lệnh rất chuẩn. Đừng có đùa...

3.6.14

Nhật kí lính - độc mã



Cái đầu lại đau như búa bổ! Ôi chao! Giá như vứt bỏ được, thì mình cắt và ném nó xuống hồ cho cá nhần từ lâu rồi. Mấy “thầy dược” cứ loay hoay chọc chọc ngoáy ngoáy, thì thầm to nhỏ chuyện gì đấy…

Hình như đã lâu lắm rồi, từ rất lâu rồi chưa từng kêu ca những nỗi đau đớn của thể xác và tinh thần với bất kì ai. Bác sĩ nhìn ái ngại, bảo:

31.5.14

Nhật kí lính - một điệu cười



Trong suốt thời gian làm lính của mình, nếu có ứng xử lỗi lầm với anh em, đồng đội, thì chính là thiếu một điệu cười. Một điệu cười hào sảng, hồn nhiên, sảng khoái, không vướng bận bất cứ uẩn khúc, phiền muộn nào trong lòng.

Khao khát, thèm được cười vô tư lắm lắm, nhưng không thể. Lúc nào cũng chỉ nhếch môi, nhe răng và hơi mỉm tí hoặc cùng lắm là nửa miệng, dù trước bất cứ sự vui mừng nào. Nói như anh em phê bình: Điệu cười của đồng chí quân y, đổ thêm cả tấn muối cũng vẫn nhạt.  

17.6.12

Ngừng thở, không phải đã hết


Cả ngày rông rả trên đường nên mệt. Nửa đêm, buồn ngủ lắm, mà không vào giấc được. Cứ bồn chồn, như mất cái gì đó rất quý. Khép mắt lại, quan sát tỉ mỉ, thấy không có chuyện gì liên quan đến mình. Chỉ thấy hình ảnh bạn ẩn hiện vài ba lần. Liền nhắn tin.

27.7.10

Cánh hồng cho em




… “Về bến Ninh Kiều, thấy chàng đợi người yêu!”… một câu trong bài ca mượt mà… và thấm thoắt đã 10 năm! Hình như anh bắt đầu biết đến và yêu bài ca đó từ khi bận lòng với mối tình đầu của hai ta! Ừ! Anh vẫn nhớ buổi đầu gặp gỡ, “em xinh tươi trong chiếc áo bà ba…!”  Và… mình yêu nhau lúc nào không hay…!

3.7.10

Chuyện về hoa sữa




Chuyện về hoa sữa



Lửng thửng! Trời Sài Gòn tưng hửng tựa heo may. Gã khờ nện từng bước chân trên vỉa hè, dọc các phố phường xa lạ. Hàng cây cổ thụ rôm rốp chuyện. Ánh đèn điện đỏ rực tứ phía, bao trùm lấy hắn. Lòng đường, dòng người vẫn cứ tấp nập qua lại, hối hả, rối rít, mải miết với đủ thứ phù phiếm trên đời.

20.5.10

Hoàng hôn vĩnh cửu





Gặp lại em sau 13 năm! Vẫn đôi mắt xa xăm thăm thẳm như chờ đợi, như nuối tiếc và cả như uất hận nghẹn ngào!

Hoàng hôn Ban Mê nao nao! Vài giọt mưa vội vàng chẳng thể thoả mãn cơn khát của cỏ cây, chẳng thể nguôi ngoai hoài niệm.



19.6.07

Sao nỡ giết con anh

Anh không dám tin và không thể hiểu nổi hành động, cách suy nghĩ của em. Những lí lẽ biện luận về cuộc sống và nhân cách hay đạo đức của một con người, mà không, phải nói là một người mẹ mới đúng. Con anh có tội gì? Đứa bé có tội gì? Em có khó khăn, bất hạnh cuồng quẫn gì đến độ phải huỷ hoại một hài nhi đang hình thành, một phần máu thịt trong em? Thật bi ai! Anh không trách móc sự ngu muội, nông nổi của em nên không chấp tội và có ý gán ghép em trở thành kẻ sát nhân. Nhưng sự thực như thế và anh muốn nói với em thế này.

Định dạng nhanh toàn Blog

Bản quyền thuộc Người lính Việt,Blogger-@2014-Xem tốt nhất ở độ phân giải 1024,tỉ lệ 100-125%.

Trang chủ | About Me | Chuyên trang video quân đội | Chuyên trang người lính với cộng đồng | Liên hệ